Thứ Năm, 7 tháng 6, 2012

Lời Phong Cầm


Ai cũng có một khoảng thời gian mơ mộng, một khoảng trời hạnh phúc với những điều vu vơ ban đầu như si mê, dại dột. Tôi- một kẻ hành khất cô đơn bước lang thang trên cõi đời lạc lõng, giữa những mênh mông đam mê, cám dỗ, cũng đã một thời thương yêu, một thời dại khờ tin vào những điều quá vu vơ. Cái thủa tin yêu mơ mộng ấy đã để lại cho tôi quá nhiều cảm xúc, quá nhiều kỷ niệm. Tôi tin rằng các bạn cũng thế, cũng một thời si mê, một thời mộng mị. Xong rồi cuộc sống mà, thời gian dần trôi đi, ta không còn tin vào mấy thứ mơ hồ ấy nữa, như không bao giờ còn tin vào Lá Diêu Bông. Nhưng nếu có một ngày, ai đó cho bạn một điều ước, Tôi tin chắc rằng bạn sẽ ước được trở về cái thời quá khứ xa xưa ấy.
 Tình yêu là gì?- Chưa có ai Định nghĩa rõ ràng được! Tuổi thơ là gì? Khờ dại nữa?- Có lẽ chỉ những ai đã từng trải, đã từng bước qua thì mới thấy mấy từ đơn sơ xong thật thiêng liêng ấy có ý nghĩa quan trọng như thế nào. Tuổi thơ của Hoàng Cầm có lẽ thật đẹp! Còn tuổi thơ của Nguyên Hồng thì sao?- Có lẽ không mấy hạnh phúc! Xong chính các tuổi thơ đó đã làm cho Nguyên Hồng đứng vững trong Văn Trường mấy chục năm qua!
Thủa là HS cấp 3, tôi yêu tới mê muội thơ của Hoàng Cầm và Nguyễn Bính, rồi lớn hơn khi là SV với nền tảng thơ ấy, với trời Thu Thành Nam đã dẫn dắt tôi đến với Trịnh Công Sơn. Với nhạc Trịnh tôi như trưởng thành hơn trong suy nghĩ, bay bổng hơn trong mơ hồ và mãnh liệt hơn trong hy vọng. Tôi bắt đầu yêu hay đại loại như thế, bắt đầu cảm nhận được đau-thương-sầu-hận, trái đắng của cuộc đời, mọi thứ thật khác xa so với những mộng tưởng xưa kia.
          Có ai đó đã mang tới cho tôi một chút thương đau, một chút ngọt ngào xen lẫn một chút mặn trên bờ môi. Và tôi cũng vô tình mang đến cho ai đó những giận hờn, những oán trách cũng như những nuối tiếc muộn màng.
          Nhiều lúc tôi tự hỏi trong cái cõi đời truân chuyên này mình bắt đầu từ đâu và cuối cùng sẽ trôi dạt về đâu? 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét