Chủ Nhật, 8 tháng 7, 2012

Tạm Biệt Trảng Bom

Thế là sắp tròn 1 năm ngày P.C rời Nguyễn Công Trứ. Hum nay P.C xin gửi tới bạn bè Nguyễn Công Trứ một trang nhật ký P.C viết lúc dời Biên Hòa!


           Xúc cảm ngày chia xa Trảng Bom

Xin tạm biệt cỏ cây
            Bằng giọt sương của chiều Biên Hòa
            Mây buồn giăng khắp nẻo
            Đời bão gió đã đưa người xa xứ
            Phiêu bạt cùng những sương nắng tha hương
Cám ơn Nguyễn Công Trứ
Bình yên một thủa
            Trẻ trai, hào hoa duyên phận gặp người.
Khoảnh khắc thương yêu vương đầy trong cảm xúc
Bằng hữu xa rồi – chẳng biết gặp nơi đâu.

Miền đất ở một thời giông bão tố
Như cỏ hồng trần lặng lẽ tiễn đưa ta.
Cám ơn những: Biền, Thanh, Sang, Sương, Thủy
Thắm, Vân, Ngân, Quyên, Duyên, Hải, Phương, Hạnh, Đạt ...
            Trảng Bom ...
Cám ơn thế hệ đàn anh:  Thành, Hiếu, Thập, Sáng – Hiếu, Phước, Nghĩa, Minh ...
Cám ơn những chị: Hạnh, Hương, Thảo, Thìn, Thoa, Thông ...
Cám ơn các thầy cô: Bằng, Hữu, Tấn, Hằng, Trang, Linh ...
Cám ơn tất cả những người – đã cùng ta viết vội
Một tấm chân tình mang nghĩa: Cơ quan!

Thời gian trôi cho cỏ cây đơm lá
Cho nắng vàng đem chôm chôm đỏ trái
Cho ta – theo tiếng còi tàu cất bước dời ga!
Giọt Ngọc lòng xin gửi lại
            Biên Hòa một chiều mây giăng khắp.
                                    P.C Viết trên tàu, ngày 31/07/2011

Thứ Sáu, 6 tháng 7, 2012

Vô thường


Giữa bộn bề cuộc sống
Giữa tấp nập ồn ào
Giữa một vùng quê chưa hẳn đã thật quen
Ta đã gặp em……
Với những thương nhớ ban đầu không thể nào tả được
Hoa đã nở trên mảnh đất tưởng chừng chỉ còn là cỏ dại
Chim chóc đã gieo vang giữa tĩnh lặng cuộc đời
Bướm giỡn ong vờn cỏ lá thêm hoa
Ta có thể lại bắt đầu biết hát
Những thanh âm của cuộc sống ban sương
            Thế giới thật lạ….
(Dường như có một điều gì rất lạ ở trong ta)
Cuộc đời phía trước không hẳn chỉ là những khoảng trống vô thường
Đã có những phút xao lòng, những mơ màng thương nhớ
Vội vàng xong rất thật phải không em!

Thứ Sáu, 8 tháng 6, 2012

Nơi đất Bắc


                                  Đồng Nai, Hè 2011
Nơi đất bắc quê nhà ta đẹp lắm
Cánh đồng vàng trong nắng mùa Thu
Những đứa trẻ thả diều trên bờ cát
Sáo vi vu trên khắp cả sườn đê.

Nơi đất Bắc vào những ngày Đông lạnh
Gió heo may rít cửa những nhà ai
Ngoài đường xóm- những lá khô xào xạc
Một vài người áo mũ với khăn quàng.

Nơi đât Bắc tình yêu trong mộng đẹp
Những giàu sang – trang hoàng tranh lụa điệp
Những trai gái cầm tay nhau trên phố
Nhặt hững hờ một vài cánh Lan rơi.

Nơi đất Bắc mùa Xuân hoa nở rộ
Đào, Mận, Mơ sao đẹp tới lạ kỳ
Những thôn nữ gội đầu bằng hoa bưởi
Thẹn thùng cười trong thoang thoảng hương cau.

Nơi đất Bắc mơ hồ sao đẹp thế
Để khi giờ xa cách nhớ vu vơ
Bước những bước trên đường dài vô tận
Mà không chừng chẳng biết bước về đâu.
                                               - Hạ Phong Cầm - 

Thứ Năm, 7 tháng 6, 2012

Lời Phong Cầm


Ai cũng có một khoảng thời gian mơ mộng, một khoảng trời hạnh phúc với những điều vu vơ ban đầu như si mê, dại dột. Tôi- một kẻ hành khất cô đơn bước lang thang trên cõi đời lạc lõng, giữa những mênh mông đam mê, cám dỗ, cũng đã một thời thương yêu, một thời dại khờ tin vào những điều quá vu vơ. Cái thủa tin yêu mơ mộng ấy đã để lại cho tôi quá nhiều cảm xúc, quá nhiều kỷ niệm. Tôi tin rằng các bạn cũng thế, cũng một thời si mê, một thời mộng mị. Xong rồi cuộc sống mà, thời gian dần trôi đi, ta không còn tin vào mấy thứ mơ hồ ấy nữa, như không bao giờ còn tin vào Lá Diêu Bông. Nhưng nếu có một ngày, ai đó cho bạn một điều ước, Tôi tin chắc rằng bạn sẽ ước được trở về cái thời quá khứ xa xưa ấy.
 Tình yêu là gì?- Chưa có ai Định nghĩa rõ ràng được! Tuổi thơ là gì? Khờ dại nữa?- Có lẽ chỉ những ai đã từng trải, đã từng bước qua thì mới thấy mấy từ đơn sơ xong thật thiêng liêng ấy có ý nghĩa quan trọng như thế nào. Tuổi thơ của Hoàng Cầm có lẽ thật đẹp! Còn tuổi thơ của Nguyên Hồng thì sao?- Có lẽ không mấy hạnh phúc! Xong chính các tuổi thơ đó đã làm cho Nguyên Hồng đứng vững trong Văn Trường mấy chục năm qua!
Thủa là HS cấp 3, tôi yêu tới mê muội thơ của Hoàng Cầm và Nguyễn Bính, rồi lớn hơn khi là SV với nền tảng thơ ấy, với trời Thu Thành Nam đã dẫn dắt tôi đến với Trịnh Công Sơn. Với nhạc Trịnh tôi như trưởng thành hơn trong suy nghĩ, bay bổng hơn trong mơ hồ và mãnh liệt hơn trong hy vọng. Tôi bắt đầu yêu hay đại loại như thế, bắt đầu cảm nhận được đau-thương-sầu-hận, trái đắng của cuộc đời, mọi thứ thật khác xa so với những mộng tưởng xưa kia.
          Có ai đó đã mang tới cho tôi một chút thương đau, một chút ngọt ngào xen lẫn một chút mặn trên bờ môi. Và tôi cũng vô tình mang đến cho ai đó những giận hờn, những oán trách cũng như những nuối tiếc muộn màng.
          Nhiều lúc tôi tự hỏi trong cái cõi đời truân chuyên này mình bắt đầu từ đâu và cuối cùng sẽ trôi dạt về đâu? 

Không Đề


Anh ko thể tin rằng
Cuối cùng rồi Anh cũng có ngày
          Úp mặt vào hai bàn tay
Như thể hiện một điều gì… tiếc nuối về em
Về tình yêu thủa đó ko ngờ lại xa…
                                      Vỡ tan…
Thủa ấy Em ra đi
          Như điều gì tất yếu phải xa…
          Như lá vàng mùa Thu muôn đời vẫn rụng
          Như mùa Đông giá lạnh sẽ kéo về
          Sự thật đó rõ ràng Anh biết được
          Rõ ràng em đã nhẹ nhàng đi
          Vậy mà nay khi mọi thứ đã qua
          Anh đã tới một miền xa … rất lạ
          Em đã có ai đó ở cạnh Em.
          Khi mọi thứ tưởng như ko còn nữa
          Anh lại ngồi nuối tiếc điều đã xa…
                   Thủa yêu ấy
                             Không dài xong cũng đủ
                             Đủ thương sầu cho một trái tim yêu

          Anh cứ tưởng rồi một ngày mai nữa
          Những cách xa sẽ vội nhòa hết cả
          Những hằn đau đã khắc chữ nơi tim
          Vậy mà không… sao đêm dài đến vậy!
          Sao vẫn giăng lấp lánh giữa trời đêm
          Chòm Tiên Nữ vẫn còn nguyên hướng đó
          Vẫn còn đầy trong bóng mắt mơ màng

Tôi Ghét tôi


Tôi Ghét tôi
Tôi Ghét tôi! Vì sao ư hả Bé
Chuyện tình này tôi ngốc quá đi thôi
Tôi yêu bé! Vậy mà không dám nói
Gặp Bé nhìn là tìm cách tránh vô

Tôi ghét tôi! Tôi ghét quá đi thôi…
Bé đang cười thầm tôi ấy ư tôi
Tôi sao biết- đừng cười tôi nha bé
Tôi dại mà- Khờ khạo quá đi thôi

Tôi ghét tôi! Tôi ghét quá đi thôi
Tôi yêu bé vậy mà không dám nói
Núp trong thơ tôi vẽ giấc mộng mình
Cầu mong sao trong đời tôi sẽ có
Được một ngày bé hiểu trọn tình tôi

Tôi ghét tôi! Ôi ghét quá đi thôi
Tôi yêu bé! Bé lại chẳng biết tôi
Vì sao ư? Cũng chỉ tại vì tôi.
-Thu 2004

Thư gửi G


Thư gửi G

Lá thư đầu mong rằng G sẽ hiểu
Tấm chân tình mình dành để cho G
Dẫu chỉ là một người quen vội vã
Thủa tình cờ gặp gỡ buổi đầu năm
( Thủa ấy mình vốn là chàng trai quê khờ dại
Chưa một lần thấu hiểu chữ thương yêu)
Chuyện hôm xưa có khi G chẳng nhớ
Xong với mình thật khó để quên đi
Có những lúc mình ngồi mơ ao ước
Được một ngày cùng sánh bước bên G
Trên con đường chiều lác đác lá Thu rơi
Xong mình biết đó chỉ là ao ước
Của chàng trai lần đầu tiên xao xuyến
Có khi nào hiển hiện được không G


Mình vẫn biết rằng là mình khờ dại
Chỉ ngồi mơ tưởng tượng cảnh hão huyền
Nên mình đã lần đầu tiên đặt bút
Viết vài dòng tâm sự gởi cho G
Hy vọng rằng qua đây G cũng hiểu
Cảm thông cho - một gã khờ như mình


Giang có biết nhiều lần qua song cửa
Mình vội nhìn để được thấy hình G
Và những ngày cuối tuần về quê cũ
Vắng một người mình nhớ quá nao nao

Thôi biết vậy đành cất bút ở đây
Hẹn thư sau với những lời thơ khác
Hy vọng G sẽ dang tay đón nhận
                                      Tấm lòng trong của một kẻ mới yêu
                                                            - Thu 2004-